Độc thân là mỉm cười với những người đi ngang qua cuộc đời mình, biết ai sẽ thuộc về mình và mình thuộc về đâu. Còn “ế” là chỉ nhìn họ đi qua, từ bỏ cơ hội để yêu thương dù biết rằng mù quáng.
Độc thân là tự tin, còn “ế” là ghen tị xếp chồng nhau và loay hoay không biết hài lòng với cuộc sống.
Độc thân là biết chờ đợi tình yêu nhưng không bị động, còn “ế” là vội vã và cuống quýt với những thứ vốn sinh ra đã không dành cho mình.
Độc thân là biết kiêu hãnh với chính mình, còn “ế” ngoài tự bi lụy bản thân ra, thì chẳng còn gì khác.
Độc thân là biết lúc nào “cần” yêu và “nên” yêu, còn “ế” chỉ biết ngồi nhìn tình yêu đi qua và tiếc rẻ!
Độc thân là lựa chọn, còn “ế” là vì “không thể khác”!
Độc thân là khôn ngoan, “ế” là ngơ dại! Hay cùng vì ngơ dại, nên bạn “ế”, dễ hiểu thôi!
Vậy bạn sốt sắng yêu đương làm gì, là bạn nhận mình ế, hay vẫn còn độc thân?
Cơ hội yêu đương sẽ không chia đều cho cả hai, nếu bạn tự mình đứng vào hàng “ế”. Vì bạn không biết nhìn ra giá trị của chính mình, nên bạn “ế”, sẽ là điều hiển nhiên!
Thế bây giờ, bạn sẽ nhận mình ế, hay mỉm cười và chấp nhận hai chữ “độc thân”? Nếu là độc thân, thì đã “ế” đâu, vội yêu làm gì?
Chầm chậm thôi, để chờ một tình yêu đích thực. Một tình yêu không xáo trộn bởi những nghi hoặc của vội vàng, một tình yêu bình lặng và giản đơn bởi không cần tô vẽ, một tình yêu an yên nhưng đắp đầy hạnh phúc vì bạn tìm được đúng người. Và vì hạnh phúc đến muộn, nên hạnh phúc này sẽ tự biết trưởng thành để giữ lấy nhau.
Cuống quýt làm gì, vốn dĩ trên đời này luôn tồn tại một nửa của cuộc đời ta. Chỉ là đang lạc nhau ở một nơi nào đó, chỉ là chưa tìm thấy, chứ không phải không còn.
Hối hả làm gì, khi tình yêu chớp nhoáng chỉ thỏa mãn những xúc cảm nhất thời. Nóng vội làm gì, khi người yêu ta vẫn còn ở phía trước?
Độc thân mà, đã “ế” đâu! Vội yêu làm gì, để rồi cũng vội chia tay?
Đăng nhận xét